Lê Thị Kiều Nhi (21 tuổi, ngụ tại 93/139 khu vực Long Định, phường Long Hưng, quận Ô Môn, TP Cần Thơ), đang học đại học năm thứ nhất trường Đại học Cần Thơ.
Hơn 20 năm trước, Nhi chào đời nặng có hơn 1kg, trong niềm hạnh phúc vỡ òa của cả gia đình. Nhưng bất hạnh thay, hai tay của em bị khoèo và lưng có 1 khối u. Gia đình cô gái khuyết tật là gia đình lao động nghèo. Nhà không có một tấc đất cắm dùi nên ba mẹ em đều phải làm thuê kiếm sống qua ngày
Quá trình nuôi Nhi là chuỗi ngày khó khăn, vất vả cùng với bao nhiêu là nước mắt. Tuổi thơ của Nhi lớn lên gắn liền với bệnh tật và bệnh viện.
“Cứ về nhà được vài bữa, Nhi lại phải vào bệnh viện để điều trị, có lúc tưởng chừng như con không thể qua khỏi. Vợ chồng chúng tôi đi làm thuê dành dụm được bao nhiêu tiền là dồn hết để chữa bệnh cho con”, chị Linh nước mắt lưng tròng nói.
Cũng do nhà nghèo, cha mẹ quanh năm đi làm thuê nên đến năm 9 tuổi em mới bắt đầu học lớp 1. “Ban đầu để em viết chữ rất là khó khăn. Em được bà nội cầm tay, tập đồ theo từng nét chữ có sẵn. Dần dần, em tự viết được nhưng không viết được thẳng hàng. Qua một thời gian dài, em mới viết được đẹp”, Nhi tâm sự.
Tiếp lời con gái, anh Đớm cho biết, lúc đưa Nhi vào trường, cô giáo không chịu nhận em vì em quá bé, lưng bị gù, hai tay lại bị khoèo. Nhưng anh chị thuyết phục cô giáo nhận con vào, khi nào không học được thì anh chị sẽ đưa con về. Nhưng rồi với sự nỗ lực không ngừng, em không những viết đẹp mà còn học rất giỏi.
Mười hai năm học, Nhi luôn là học sinh khá, giỏi của trường. Năm 2019, Nhi hoàn thành cấp 3 và có ý định vào học nghề ở trường khuyết tật. Nhưng được sự động viên và giúp đỡ nhiệt tình của cô giáo nên năm đó em đã đỗ vào ngành Kinh doanh Nông nghiệp thuộc khoa Phát triển Nông thôn, trường Đại học Cần Thơ.
Vào đại học, Nhi ở chung ký túc xá với mấy bạn và cuối tuần mới về nhà. “Đi học đại học rất vui, có những môn rất khó nhưng em được các bạn giúp đỡ nên em nắm bài rất nhanh. Ước mơ lớn nhất của em là sau khi học xong em sẽ xin được một việc làm ổn định để có thể tự lo cho mình”, Nhi ước mơ.
Mẹ Nhi cũng cho biết thêm, tuy là tật nguyền, thân hình dị thường nhưng từ nhỏ, Nhi đã tự đạp xe đạp tới trường. Suốt 12 năm đi học, em tự đi học để ba mẹ tập trung làm lụng. Em luôn cố gắng tự làm mọi việc để không là gánh nặng của cả gia đình. Hiện nay, mọi sinh hoạt cá nhân em đều tự lo được hết.